Khi cô Thu Thủy – trưởng cơ sở Trần Quốc Thảo vào thăm lớp Panda 1, cả lớp ùa lại ngồi trong lòng, cầm tay, ôm lưng cô với vô số câu hỏi thăm xoắn xít:
– Các con hôm nay khỏe không?
– Dạ khỏe! Cô ơi, nhà con sắp đi du lịch Đà Nẵng.
– Cô ơi, hôm nay con mang giày mới đi học.
– Cô ơi, lớp hôm nay có bạn mới.
Tương tự, cảnh thường được thấy nhất tại các lớp là khi “Teacher” kết thúc giờ học tiếng Anh, các con cũng chạy ùa vào lòng cô để tạm biệt. Cô nuôi – cô dạy phụ trách lớp thì khỏi phải nói, ẵm bồng, vỗ về từ sáng đến chiều.
Tại Hệ thống trường Mầm non Quốc tế Kindy City, việc bày tỏ tình cảm yêu thương qua hành động giữa cô và trò là điều diễn ra hết sức tự nhiên. Ai nghĩ trẻ con còn nhỏ chưa biết gì là sai lầm. Khi cảm nhận được môi trường an toàn, con người thân thiện đến mức cao nhất, trẻ mới chấp nhận sự ôm ấp, vỗ về của các cô giáo như người trong gia đình. Ngược lại, bằng lòng yêu thương thực sự, cô giáo dễ gần gũi học trò của mình như con đẻ.
Tạp chí Parents (Mỹ) từng dẫn nghiên cứu của Đại học Notre Dame cho thấy những trẻ được ôm ấp, yêu thương, được chơi tự do nhiều hơn khi còn nhỏ sẽ ít bị tuyệt vọng, lo lắng hơn khi lớn lên. Các em cũng nhiệt tình, đồng cảm với người khác hơn. Trong khi đó, những người không được như vậy khi còn nhỏ thường có sức khỏe tinh thần nghèo nàn hơn, ít có khả năng kết nối và ít đồng cảm hơn với người khác.